Duyên Nam

Hạnh phúc người...




 


Tôi hiện hữu, độc hành trong tẽ nhạt
Ngày qua ngày lấy người khác làm vui
Hạnh phúc người là hạnh phúc của tôi
Tôi cố gắng chôn vùi nhiều ký ức.
 
Tôi đâu muốn nỗi đau bị đánh thức
Dĩ vãng buồn với lắm bực thương ca
Để tôi vui đang cuộc sống thôi mà
Đâu quá lắm? Xin tha đừng hỏi nữa!
 
Tim tôi nhỏ...đâu có còn chỗ chứa
Vì tổn thương hơn quá nửa đời người
Đã lâu rồi vết nhức vẫn còn tươi
Thời gian ơi...sao mi lười đến thế?
 
Tôi ra đời dưới ngôi sao mọc trễ
Nên gánh đời là những bể trĩu vai
Bao vết thương trên vóc nhỏ hình hài
Tôi đã tưởng ngày mai tôi không có.
 
Người ra đi khi cây yêu còn đó
Không đúng mùa tôi lắm có quả cay
Đã bao lần tự nhủ... sẽ một ngày.
Tôi trọn vẹn, lột thay màu quá khứ.
 
Tình yêu người…tôi trải dài con chữ
Tôi nhớ người... nhớ ngôn ngữ thương yêu.
Nhật ký xưa tôi muốn đốt một chiều.
Lại không nỡ...người yêu ...đau đớn quá!
 
Duyên Nam
(May 7-2020)

Được bạn: Ct.ly đưa lên
vào ngày: 27 tháng 8 năm 2020

Bình luận về Bài thơ "Hạnh phúc người..."